XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Sắc Yêu Ngọt Ngào


Phan_8

Kim Hạ khẽ động khóe môi, cười cười: “Không có việc gì, tôi còn có sức tắm rửa.” Nói xong lau lung tung vài cái trên người, dùng nước xối sạch, cô đứng lên, chuẩn bị đi lấy khăn tắm, không ngờ dưới chân mềm nhũn, toàn bộ thân mình ngã về phía trước, Lục Xuyên thấy thế chạy nhanh tới đỡ được cô, bế cô lên, nói : “Đứng còn không nổi mà cậy mạnh.”

Kim Hạ không dám giãy dụa, phòng tắm vốn ẩm ướt, cô sợ mình lộn xộn, cũng sẽ làm Lục Xuyên ngã sấp xuống, liền ngoan ngoãn im lặng. Lục Xuyên bế một thân thể trắng nõn mềm mại thơm tho mê người, cảm thấy có chút xôn xao, nhưng nghĩ đến cô đứng còn không vững đành ức chế dục vọng, ôm cô ra khỏi bồn tắm, kề cô vào vách tường đứng cho vững, đi lấy khăn tắm cho cô choàng vào.

Kim Hạ quấn khăn tắm kĩ càng rồi mới từ phòng tắm ra ngoài, giữa hai chân bị ma sát nên đau, cô chậm rãi trở về phòng ngủ, lấy máy sấy thổi tóc. Thân thể của cô nổi lên phản ứng với Lục Xuyên, anh hơi âu yếm một chút đã có thể kích thích cô theo bản năng mà ẩm ướt, ăn uống biết mùi vị, đây là sự thật rất đáng sợ.

Nhưng cô cũng không thể phủ nhận, cùng Lục Xuyên trên giường, quả thật thân thể có khoái cảm, khi thân thể cả hai cùng dung hợp một chỗ, cô sẽ có cảm giác thỏa mãn kì lạ, nếu anh không lấp đầy cô, thì sẽ cảm thấy trống trải. Khó trách bất kể nam hay nữ, đều ham muốn chuyện này, thì ra đây là bản năng ẩn sâu trong cơ thể, là khát khao nguyên thuỷ nhất.

Cô bỗng nhiên nhớ tới Trần Chi Thành, bây giờ anh có bạn gái chưa, hay vẫn còn độc thân?

Sau đó lại cảm thấy buồn cười, hốc mắt có chút nước. Vô luận anh còn độc thân hay không, với cô bây giờ không có vấn đề gì. Trước kia cưỡi xe đạp đi ngang qua anh cả người Kim Hạ đều có khẩn trương, thật muốn chết sớm.

Cô không hi vọng xa xôi, chỉ hy vọng còn có thể giống lúc này, xa xa nhìn anh, để ý anh là tốt rồi, cô biết trong lòng mình luôn có một vị trí quan trọng dành cho một người, trước sau chỉ có người đàn ông tên Trần Chi Thành.

Lục Xuyên tắm xong đi ra, thấy cô sững sờ thơ thẩn: “Suy nghĩ cái gì vậy?”

Kim Hạ lấy lại tinh thần, thản nhiên cười: “Nghĩ chuyện vừa rồi.”

Lục Xuyên nhíu mày: “Cảm thấy chưa đủ?” Anh có thể tiếp tục lần nữa.

Kim Hạ ra vẻ thẹn thùng: “Dạ, có gì để lần sau nha, hôm nay thật sự là mệt mỏi.”

Lục Xuyên chui vào chăn: ” Vậy sấy tóc khô rồi ngủ.”

Kim Hạ khẽ ừ một tiếng, quay đầu lại, nụ cười tan biến, chỉ còn vẻ mặt phiền muộn.

Chương 11: Cơ Hội

Căn cứ vào lượng vốn và tính toán sự chênh lệch giữa lời và lỗ, là không lời không lỗ, dự tính trên khả năng sản xuất không lời không lỗ này, trừ đi vốn cố định cùng vốn lưu động, còn lại lợi nhuận tiêu thụ tức thì ——

Kim Hạ trình bày tính toán về bài tập kinh tế vào vở, thời gian trôi qua đã hơn mười một giờ tối, nghĩ rằng Lục Xuyên sẽ không ghé qua, những lúc rảnh rỗi cô phải tranh thủ từng giây từng phút để ôn tập bài học.

Bỗng nhiên chuông cửa vang lên trong đêm vắng vào lúc tối rất chói tai, Lục Xuyến vốn có chìa khóa nhà không cần phải ấn chuông cửa, đã hơn nữa đêm giờ này ai lại đến nơi này chứ .

Cô từng bước đi đến trước cửa nhìn vào lỗ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, tiếp đó mở dây khóa cửa ra , thấy Lục Xuyên lung lay người đứng bên ngoài chìa khóa trên tay rơi xuống đất. Cô liền chạy nhanh tới bên cạnh xoay người nhặt chìa khóa lên rồi đỡ lấy người của Lục Xuyên, ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người anh: “Sao lại uống nhiều như thế này?”

Lục Xuyên không trả lời vẫn dựa ở trên người cô lảo đảo đi vào, Kim Hạ cắn răng đỡ anh đến phòng ngủ để anh nằm xuống, liền cởi caravat ra trước sau đó đến giầy. Làm sao chăm sóc người say rượu đây cô thật không biết phải làm gì?

Lục Xuyên nhìn chằm chằm lên trần nhà , thấy đèn treo cứ xoay tròn như lốc xoáy, anh cảm thấy đầu một trận đau nhức trong ruột cồn cào như muốn đảo lộn . Kim Hạ vốn đang đi tìm khăn lau mặt bỗng nghe được âm thanh anh muốn nôn , liền chạy nhanh về phía trước vài bước lấy thùng rác trong phòng ngủ đến. Vừa kịp lúc Lục Xuyên ngồi dậy phun ra trong thùng.

Kim Hạ chịu đựng ngửi mùi tanh hôi, vỗ vào sau lưng anh cho thuận khí, Lục Xuyên nôn thêm vài lần phun ra từ miệng toàn là nước, Kim Hạ thấy anh không còn phun ra gì nữa liền đứng dậy rút ra mấy tờ khăn giấy lau miệng giúp anh.

Ngón tay chạm vào mặt anh cảm thấy rất nóng, cô lập tức dùng bàn tay sờ lên cái trán đang chảy mồ hôi của anh hình như là bị sốt. Nhưng cô không biết có phải là đang bị sốt hay là do uống rượu quá nhiều mà nóng lên hay không: “Anh chờ một chút để tôi đi lấy khăn mặt đã.”

Lục Xuyên nằm trở lại nhìn lên trần nhà vẫn thấy đèn treo lại xoay tròn, đầu vẫn còn rất đau, dần dần cảm thấy bụng như quặn đau lên. Kim Hạ cầm khăn mặt nóng trở lại cần thận lau khuôn mặt của anh, nhìn thấy được biểu tình đau khổ của Lục Xuyên cô không biết phải làm sao.

Thấy anh ôm bụng mặt nhăn lại, Kim Hạ đoán: “Anh bị đau bụng phải không?”

Lục Xuyên gật đầu có thể là viêm dạ dày lại tái phát, anh tưởng chỉ là đơn giản uống có vài ly không ngờ lại trở nên nghiêm trọng như thế.

Kim Hạ đã từng xem xung quanh nhà không thấy có hòm thuốc đâu hết, trước mắt lại gặp tình huống này chính mình không thể nào xử lí được. Chỉ có thề đưa anh đi bệnh viện trước đã, liền chạy nhanh đến thư phòng gọi điện thuê một chiếc xe đến, rồi đến ngồi lại trên giường: “Tôi đã kêu xe đưa anh đến bệnh viện có cần tôi gọi cho cha mẹ anh hay là bạn bè của anh không ?”

Đầu tiên Lục Xuyên lắc đầu, đã trễ như vậy anh không muốn phải đánh thức cha mẹ dậy. Hơn nữa bọn họ cũng không thể làm gì cả. Tuy rằng cả ngày hay cười, nhìn như quan hệ rất rộng, nhưng bạn bè thân thiết một người cũng không có, sau đó miễn cưỡng gật đầu nói: “Di động.”

Kim Hạ chạy vô trong lấy di động nhét vào tay anh, Lục Xuyên run tay bấm ra một dãy số đưa cho cô, cô nhìn thấy tên Trầm Dục bấm gọi, hai tiếng chuông reo, có người bắt máy là giọng đàn ông: “Trễ như vậy còn gọi điện thoại đánh thức tôi, anh tốt nhất nên có chuyện quan trọng để nói!”

“À.” Kim Hạ từ từ nói: “Xin chào, tôi tên Kim Hạ là bạn của Lục Xuyên, bây giờ anh ấy bị bệnh muốn tôi gọi điện thoại cho anh, tôi đang chuẩn bị đưa anh ấy đi bệnh viện.”

Bên kia giọng nói nghiêm túc vang lên: “Tôi đã biết, cô cứ đưa hắn đến bệnh viện gần nhất, tôi lập tức đến, tới nơi gọi điện lại cho tôi.”

“Được.” Kim Hạ tắt máy, bắt đầu thay quần áo cho Lục Xuyên mang theo túi tiền, di động trên người vang lên. Taxi thuê đã đến trước cửa nhà, tài xế gọi điện kêu cô đi xuống dưới.

Cô mang giày cho Lục Xuyên nâng anh dậy: “Anh chịu khó một chút, tôi sẽ đưa anh đi, xe đang đợi dưới lầu đó.”

Lục Xuyên cố gắng đứng dậy từ từ, lấy tay khoát lên bả vai của cô, dựa vào cô mà đứng dậy , Kim Hạ tiện thể cầm túi xách theo bên người chậm rãi dẫn anh đi ra ngoài.

Thang máy xuống từ từ đi ra ngoài cửa, tài xế thấy thế liền chạy tới giúp cô một tay, hai người cùng đưa Lục Xuyên vào trong xe, Kim Hạ chạy qua chui vào cửa xe bên kia, nói với tài xế chạy tới bệnh viện gần nhất.

Lục Xuyên tựa lưng vào ghế ngồi bụng càng đau dữ dội dạ dày như muốn xé ra, dạ dày càng động lại càng đau thêm. Kim Hạ cầm tay anh an ủi: “Anh ráng chịu đau một chút, sắp tới bệnh viện rồi.”

Lục Xuyên nắm chặt tay cô, dùng sức như muốn bẻ gãy xương tay của cô, Kim Hạ cắn răng chịu đựng còn tay kia thì thay anh lau mồ hôi trên trán.

Gần tới bệnh viện cô liền gọi điện thoại cho Trầm Dục, tài xế liền chạy đến phòng khám đã thấy Trầm Dục đứng đó từ lâu, một thân áo trắng đỡ Lục Xuyên từ trong xe ra, anh ta liền hỏi Kim Hạ: “Tình trạng này xảy ra lâu chưa?”

Kim Hạ đỡ tay bên kia nói: “Anh ta uống rất nhiều rượu sau đó lại ói ra vài lần, thân thể liền nóng lên bắt đầu đau bụng.”

Trầm Dục hiểu biết nói: “Chắc là viêm dạ dày lại tái phát .”

Vài y tá đi đến đây cùng với Trầm Dục nâng Lục Xuyên lên trên xe đẩy đi, Kim Hạ tự động đứng qua một bên, đang do dự không biết có nên theo sau không, dù sao kim chủ đang gặp nạn chính mình phải làm gì đó trong lúc này, cũng không thể bỏ đi như vậy được.

*

Sau khi chuẩn đoán xong, Trầm Dục truyền nước cho Lục Xuyên, cùng y tá đưa anh vào trong phòng bệnh, Kim Hạ im lặng đi theo sau, nhìn vào bộ dạng của Trầm Dục thấy anh ta cũng gần ba mươi tuổi, không biết có loại quan hệ gì với Lục Xuyên đây.

Phân phó cho y tá xong Trầm Dục liền đến gần giường bệnh, cúi người đối mặt với Lục Xuyên nói: “Anh trước tiên ở bệnh viện nằm hai ngày để quan sát một chút, nếu anh không muốn bụng đau nữa thì nên uống ít rượu thôi.”

Hai mắt đang khép lại của Lục Xuyên hơi mở ra: “Anh có thể đi rồi, tôi rất mệt.” Tầm mắt nhìn vào Trầm Dục đang đứng đảo qua bên cạnh thấy Kim Hạ liền dừng , rồi lại di dời qua nơi khác sau đó nhắm mắt lại.

“Tôi đi, anh ngủ trước đi, buổi sáng tôi lại đến khám cho anh.” Trầm Dục xoay qua nhìn Kim Hạ, anh biết đã trễ như vậy Lục Xuyên lại cùng ở một chỗ với phụ nữ này, quan hệ chắc chắn không đơn giản, nhưng bọn họ đã đến bước nào thì anh không biết rõ lắm, liền nói với cô: “Anh ta sẽ ở lại viện, cũng đã trễ, nơi này đã có y tá lo cô có thể trở về nghỉ ngơi .”

Kim Hạ nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Tôi không sao, tôi sẽ ở lại với anh ấy để tiện chăm sóc.” Khó có dịp được hầu hạ kim chủ, tất nhiên phải tranh thủ cơ hội này, sao cô lại phải buông tha .

Trầm Dục thấy cô tự nguyện ở lại chăm sóc Lục Xuyên, liền gọi cô qua một bên, nhẹ nhàng dặn dò những gì cần chú ý sau đó liền đi ra .

Kim Hạ chỉnh lại đèn trong phòng bệnh để tránh chói mắt cho anh dễ ngủ, liền ngồi kế bên giường bệnh, thấy mày anh nhăn lại một chỗ biết anh vẫn còn đau, nhưng cô cũng không thể làm được gì cả chỉ im lặng ngồi bên cạnh anh, không ngờ anh tuổi còn trẻ mà thân thể sức khỏe lại không được tốt như thế.

Ngủ không bao lâu bỗng nhiên Lục Xuyên ho nhẹ hai tiếng sau đó co người lại, Kim Hạ đoán có lẽ anh cảm thấy hơi lạnh, liền đem cái tay không truyền dịch kia cầm lên nhẹ nhàng kéo chăn đắp đến tận cổ cho anh. Cô thoáng nhìn qua áo sơ mi trên người anh còn dính một ít chất bẩn nôn mửa của anh, buổi tối đi vội vàng không mang theo quần áo để thay, buổi sáng về phải lấy vài bộ mới được.

Lục Xuyên tỉnh lại , trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ có một chút ánh sáng ít ỏi chiếu lên. Thấy túi truyền dịch được treo trên cao, anh mới ý thức được là mình đang ở trong bệnh viện, từ từ ngồi dậy nghĩ lại chuyện đã xảy ra tối hôm qua. Còn nhớ mang máng là Kim Hạ cũng đi theo đến đây, anh còn thấy cô trong phòng bệnh này, nhưng bây giờ chỉ thấy sự im lặng không có một bóng người, đã về nhà rồi sao?

Tiếng cửa mở vang lên, theo sau đó là tiếng chân thật nhẹ nhàng như sợ sẽ đánh thức anh dậy, cố ý rón rén đi vào. Lục Xuyên nhìn về phía cửa mở thấy được gương mặt của Kim Hạ đang bưng một cái bát hơi nóng đang bốc, mặt hơi nhăn lại đi về bên này.

Liếc mắt nhìn về giường bệnh một cái, Kim Hạ phát hiện Lục Xuyên đã tỉnh lại đang nhìn về phía của cô, cô chạy nhanh vài bước bỏ cái bát ở trên tủ đầu giường vì sợ phỏng tay, liền nắm ngay dái tai của mình cho bớt nóng: “Tôi đi mua đồ ăn sáng, sợ đi chậm sẽ không còn, tôi nâng giường lên giúp anh nha?”

Lục Xuyên gật đầu thu hồi ánh mắt: “Tối hôm qua cô luôn ở trong này à?”

Kim Hạ nâng giường bệnh lên cao một chút rồi nói: “Đúng vậy. Độ cao như thế này được chưa?”

Lục Xuyên lắc đầu: “ Cao hơn một chút đi .”

Kim Hạ lại nâng giường lên cao thêm một chút, nhìn thấy bộ dạng của anh có chút tiều tụy, không có cảm giác gì mà nhìn vào mặt anh, trên mặt mang theo nụ cười giả có thể làm cho người khác nảy sinh cảm giác muốn ở gần.

Giọng nói Lục Xuyên lạnh nhạt, tầm mắt lại hướng về phía tường trắng mà nói: “Tại sao lại không về?” Tối hôm qua đã ở trước mặt cô mà nôn mửa, cô cũng chăm sóc rất cẩn thận, bây giờ lại ở lại một đêm, thật ra cô đang muốn cái gì đây.

Kim Hạ ngạc nhiên nhìn anh, tại sao lại hỏi như vậy, hay anh cảm thấy cô đã vượt quá giới hạn của chuyện này, dù sao cũng có y tá trong phòng bệnh, cho dù không có cô ở đây cũng không ảnh hưởng gì hết, hơn nữa cô với anh vốn không có tình cảm, lúc này không cần thiết phải ở lại. Theo cảm giác anh có thể thấy được cô đang lấy lòng anh nên mới làm như vậy, nhưng tại sao anh lại hỏi như thế, có chút kì lạ .

Anh mong cô sẽ trả lời như thế nào? Kim Hạ nhớ anh từng nói qua bọn họ chỉ có quan hệ tiền bạc không nói chuyện tình cảm. Bình thường tuy rằng anh đối xử với cô cũng không tệ, mà ở trên giường phải cũng bé yêu trái cũng bé yêu, dường như cũng hơi vượt quá giới hạn, cùng lắm chỉ lời nói trên giường của giống đực mà thôi, chẳng qua chỉ là xạo mỏ, từng có khách hàng gọi điện nói yêu cô cùng lắm lại làm cho công việc càng thêm tốt.

Mắt đẹp như tơ, cô cười tự nhiên nói: “Ngài cho tôi tiền, tôi chỉ phục vụ lại cho ngài, tôi xem ngài như lão bản của tôi, hầu hạ lão bản thật tốt tự nhiên sẽ được thưởng thêm tiền.” Nếu anh đã hỏi như vậy chắc là hiểu lầm mối quan hệ của bọn họ, trong việc đối xử với phụ nữ, anh thường nguyên tắc đơn giản đến khô khan.

Lục Xuyên nghe nói như vậy ánh mắt liền như cười. Cô thật ra rất biết rõ vị trí của mình, nếu cô dám trả lời tôi ở lại vì lo lắng cho anh hoặc là tôi sợ y tá không chăm sóc anh cẩn thận hay linh tinh gì đó, anh liền phải xem lại mối quan hệ này. Bình thường cũng tán tỉnh cô hay trêu đùa một chút, chỉ là gặp dịp mà chơi thôi, để tăng thêm cảm giác tình thú, anh không mong cô sẽ hiểu lầm sinh ra thêm ảo tưởng, hơn nữa cô vốn biết giữ mình liền biết rõ vị trí của mình ra sao.

Kim Hạ thấy ánh mắt của anh đã trở lại như cũ, biết mình đã trả lời đúng câu hỏi, xem ra muốn ở lại với anh, không nên thể hiện tình cảm lập mưu đồ với anh, nhưng đối với tiền thì không sao, dù sao trong lúc này so với tình cảm, tiền đối với anh hình như không có giá trị, mà anh cũng thích đem người khác cho là tiểu nhân như vậy lại làm cho cô thấy tốt hơn.

“Tôi muốn đi nhà vệ sinh.” Lục Xuyên bỏ chăn ở trên người ra, chuẩn bị bỏ hai chân xuống giường đi.

Kim Hạ chạy nhanh đi lấy dép lê cho anh, đem cái túi truyền dịch đi theo anh, giúp anh đứng lên từ từ đi tới cửa buồng vệ sinh, Kim Hạ nhanh tay thay anh mở cửa ra: “Tôi chờ ở cửa, cần giúp gì thì kêu tôi.”

Lục Xuyên hơi gật đầu đóng cửa lại, Kim Hạ dựa vào tường, nghe được âm thanh bên trong tiếng đi tiểu tiếp theo là tiếng xả nước, sau đó là Lục Xuyên mở cửa đi ra cô liền đứng thẳng: “ Anh có đói bụng không, vậy đánh răng rửa mặt trước đi.”

Thật ra Lục Xuyên chưa thấy đói, chỉ cảm thấy bẩn thôi, ngày hôm qua nôn đến mật cũng muốn đi ra, cả đêm không đánh răng miệng cảm thấy rất khó chịu, liền ừ. Kim Hạ đi về chỗ đã chuẩn bị sẵn bàn chải đánh răng cùng khăn mặt đem vô buồng vệ sinh, thay anh nặn kem đánh răng ra tiếp đó cầm theo cái ca múc nước súc miệng cầm thêm khăn mặt nóng đưa cho anh liền từ buồng vệ sinh lui ra ngoài.

Chờ Lục Xuyên rửa mặt xong, cô cầm đồng phục bệnh nhân trên giường đưa cho anh: “Quần áo trên người anh rất bẩn anh nên thay đi. Cháo tôi mua để trên đầu tủ, nếu đói thì ăn, không ăn thì để đó. Lát nữa sẽ có bác sĩ Trầm hôm qua đến xem anh.”

Lục Xuyên thấy cô chu toàn tất cả mọi việc xong, mày nhăn lại nói: “Em sẽ đi à?”

Kim Hạ mỉm cười: “Anh quên rồi sao, hôm nay tôi còn phải đi làm nữa.”

Lục Xuyên liền tìm: “Di động của tôi đâu?”

Kim Hạ vôi vàng lấy điện thoại cầm tay trong áo khoác ra đưa cho anh, sau đó Lục Xuyên tìm số gọi đi: “ Vương tổng ?”

Kim Hạ sửng sốt, anh lại gọi cho Vương Minh Lãng?

“Không có gì, tôi chỉ muốn mượn Kim Hạ khoảng hai ngày, để theo giúp tôi bàn công chuyện.”

“Được, tôi cám ơn trước.” Nói xong anh tắt điện thoại, quay qua nói với Kim Hạ: “Tôi đã giúp em xin phép rồi đó.”

Kim Hạ cũng biết thói quen ngang ngược của anh, liền mỉm cười nói: “Không biết tôi có thể giúp anh chuyện gì đây?” Anh giữ cô lại , tất nhiên là có chuyện sai cô làm.

Lục Xuyên đi qua cầm bộ đồng phục bệnh nhân ném sang một bên: “Tôi không mặc cái này, cô trở về giúp tôi lấy mấy bộ quần áo để tắm rửa đi.”

Kim Hạ gật đầu: “Được.”

Lục Xuyên trở về giường nằm tiếp, Kim Hạ đắp lại chăn cho anh, xem ra tửu lượng anh cũng không tệ, lần trước gặp hắn cùng Vương Minh Lãng uống rượu với nhau, cũng không gục đơn giản như thế, ngày hôm qua không biết tại sao lại uống say đến vậy: “ Tôi có thể hỏi anh chuyện này được không?” Cô cố ý lựa lời nói thật cẩn thận mang theo điều bất an không yên trong lòng.

Lục Xuyên thấy cô nghiêm túc như vậy, nếu là bình thường anh sẽ khó chịu với cô nên nói: “Chuyện gì?” Chỉ cần không quá phận anh đều có thể trả lời cô.

Kim Hạ thay anh dọn cháo ra bàn trên giường: “Tôi cảm thấy tửu lượng anh rất tốt, ngày hôm qua sao lại uống rượu say đến thế?”

Thì ra là cô muốn hỏi chuyện này, Lục Xuyên thấy không sao, nên đáp: “Ngày hôm qua là do cục trưởng mời khách tôi.”

Kim Hạ giật mình. Lãnh đạo mời khách khó trách phải cho người ta mặt mũi, đúng y tính cách của anh, hẳn là đối với vị trí cục trưởng như hổ rình mồi, cùng lắm tuổi còn trẻ muốn thăng chưa chắc thăng được, chỉ có thể nói: “Bác sĩ Trầm có nói anh cần phải tĩnh dưỡng, không nên ăn những đồ ăn kích thích.” Núi cao còn có núi cao hơn, anh cao ngạo oai phong trước mặt Vương Minh Lãng, nhưng trước mặt cục trưởng không phải cũng nhẫn nhịn à.

Nhưng trong xã hội này vốn không cần phải nhẫn nại có thể tùy người ở từng vị trí, như lên càng cao càng phải nhẫn nại rất nhiều .

Nghe cô nhắc nhở, Lục Xuyên hình như nhớ ra gì đó: “Lần trước em nấu cháo ăn rất ngon, như vậy về sau em cứ nấu ăn cho tôi.”

Kim Hạ nhu thuận gật đầu: “Dạ.” Nói xong liền đặt cháo lên bàn: “Vậy tạm thời anh ăn cái này trước đi.”

Lục Xuyên nhìn bát cháo kia nhíu mày, nể tình cô vất vả mua về đành nhắm mắt ăn đại vậy.

Trầm Dục đẩy cửa đi vào thấy Lục Xuyên đang ăn cháo: “A, ngày hôm qua bộ dạng thừa sống thiếu chết, hôm nay có thể ngồi dậy được rồi à.”

Lục Xuyên không còn sức lực liền liếc mắt nhìn anh ta, buông thìa nói: “Anh đến đây làm gì?”

Nghe thấy Trầm Dục đang chọc ghẹo Lục Xuyên, lúc này Kim Hạ vốn rất muốn cười, nhưng thấy cười trong lúc này có chút không được tốt lắm, nên nói : “Hai anh cứ nói chuyện đi, bây giờ tôi đi về lấy quần áo để thay.” Có cô ở đây, sợ bọn họ không tiện nói chuyện .

Lục Xuyên thấy cô rất nhanh lựa thời cơ để đi, liền gật đầu: “Trên đường không cần ghé đâu hết, đi nhanh về nhanh.”

Kim Hạ dạ, xách túi đi ra. Trầm Dục liền đến ngồi trên giường bệnh, bưng lên bát cháo kia, rồi làm một động tác, quay qua làm cho ánh mắt mê hoặc nói: “Lục thiếu, đây, tôi đút anh ăn.”

Lục Xuyên đoạt lại cái bát, lạnh lùng nói: “Anh cút ra ngoài cho tôi.”

Trầm Dục cười vui vẻ đến nữa ngày, cười xong liền hỏi: “Cô gái kia là ai vậy ?” Anh biết Lục Xuyên không thiếu phụ nữ, nhưng tới bây giờ anh chưa thấy người phụ nữ nào ở bên cạnh anh ta, Kim Hạ là người đầu tiên.

Lục Xuyên mắt lạnh nói: “Anh chào cô ấy làm gì?”

Trầm Dục bĩu môi: “Từ sau chuyện của Kỳ Thư, lần đầu tiên tôi nhìn thấy bên cạnh anh có phụ nữ, nên mới cảm thấy thật kì quái.”

Nghe được hai chữ Kỳ Thư, Lục Xuyên nháy mắt thất thần, ngay sau đó lạnh giọng nói: “Anh nhìn thấy cô ấy chỉ đúng lúc thôi, không có gì phải tò mò cả, cô ấy khác với những phụ nữ kia. Còn nữa , về sau ở trước mặt tôi không được nhắc tới hai chữ kia.”

Trầm Dục rụt lui cổ, biết chính mình lại lỡ lời nói ra cái tên cấm kị. Trước kia vì chuyện này mà huyên náo lên, Lục Xuyên và cha mẹ không nhìn mặt nhau chỉ vì muốn cưới cô ta, kết quả cô gái kia lại quăng Lục Xuyên qua một bên, lại còn nói không muốn cha con bọn họ trở mặt với nhau.

“Anh biết mình bị đau dạ dày mà cũng không cẩn thận chú ý, lúc này nên ít đi ra ngoài xã giao, nên biết riêng trong thời gian này anh nên ăn nhẹ một chút.”

“Riêng trong thời gian này ?” Lục Xuyên hừ một tiếng : “Tôi có ăn.”

“Khi nào thì anh biết được?” Trầm Dục nghe nói xong liền đáp trả lại, bật cười nói: “Tính của anh lại đem Kim Hạ làm người hầu để sai bảo? Cô ấy còn trẻ, thoạt nhìn chỉ là một tiểu nha đầu đễ bị lừa.” Làm sao lại đi theo Lục Xuyên, bây giờ những cô gái nhỏ đều rất ham mê vật chất xa hoa.

Lục Xuyên bắn ra một ánh mắt xem thường: “Cần anh quan tâm cái rắm.” Ở trong mắt Trầm Dục, Kim Hạ thoạt nhìn như một tiểu nha đầu, lại không hiểu tại sao anh cảm thấy tuổi cô thật ra không thích hợp với tính cách già dặn như vậy.

Tại sao cô có thể già dặn như vậy? Cô sinh trưởng trong hoàn cảnh gia đình như thế nào, cô đã từng trải qua chuyện gì?

Chương 12 – Nhận thức (18+)

Kim Hạ trở về mang theo cháo đã hâm, lau sạch chỗ Lục Xuyên nôn ra, lấy một chiếc áo sơmi cùng quần tây sạch sẽ từ trong tủ quần áo, xếp gọn gàng bỏ vào trong một cái bao giấy. Lúc vừa đi ngang qua đường Y Đằng Dương Hoa, cô mua một cái lồng giữ ấm, chờ cháo nấu xong, cô liền để trong cặp lồng mang đến cho Lục Xuyên.

Lúc cô đến bệnh viện, anh đã ngủ, cô cũng đoán được bệnh nhân tinh thần có chút uể oải, cho nên bỏ sách xây dựng vào trong cặp để ngừa vạn nhất. Trên đường Trầm Dục có ghé qua nhìn vào, thấy Lục Xuyên đang ngủ, nên không ở lâu, chào cô một tiếng rồi bước đi.

Theo khẩu khí trước kia anh ta nói chuyện với Lục Xuyên, trực giác cho Kim Hạ biết anh ta không phải là người Lục Xuyên quen biết trên quan trường, mà bà bạn bè thân cận, nói như vậy, không chừng trước khi Lục Xuyên đi làm, bọn họ đã quen biết nhau, chỉ là không biết là bạn học, hay là quen biết từ nhỏ.

Nghĩ lại một chút, nếu là bạn học, ít nhất không phải là bạn học chung đại học, chuyên ngành không giống nhau, vậy chắc là bạn trung học, cùng tốt nghiệp nhưng không cùng học chung đại học, nói tóm lại, chính là có phân lượng trong lòng Lục Xuyên, cũng hiểu rõ Lục Xuyên, biết anh yêu một người.

Nghĩ như vậy, cô để giấy tờ trong tay xuống, chạy đi tìm Trầm Dục, Trầm Dục thấy cô có chút ngoài ý muốn: “Có phải Lục Xuyên làm sao hay không?”

Kim Hạ lắc đầu: “Không có, anh ấy còn đang ngủ. Tôi chỉ muốn hỏi một chút, sao anh ấy lại mắc căn bệnh này?”

Trầm Dục thở dài: “Bệnh cũ, áp lực lớn, uống rượu quá nhiều, ăn uống không đúng cách.” Nguyên nhân chính là do Kỳ Thư, sau là do tính chất công việc.

Kim Hạ cân nhắc, đơn giản đến không ngờ, phương thuốc chính là giảm sức ép, uống ít rượu, chú ý ăn uống: “Không biết bình thường anh ấy có thích vận động gì không?”

Trâm Dục quan sát cô, cô đến một mình hỏi thăm những yêu thích của cậu ta, chẳng lẽ muốn làm cậu ta vui?

Kim Hạ phát hiện anh ta chần chờ, đại khái cũng biết anh ta đang nghĩ cô là người như thế nào, liền mỉm cười: “Tôi không có ý gì đâu, không phải anh nói anh ấy chịu áp lực lớn sao? Tôi nghĩ vận động là phương thức tốt nhất để giảm sức ép, nếu anh ấy có thể rèn luyện nhiều, thân thể sẽ rất nhanh tốt lên.”

Trầm Dục thấy cô nói có lý, mặc kệ cô có mục đích gì, ít nhất với Lục Xuyên mà nói, thì không có hại, hơn nữa cô là một cô gái nhỏ, chẳng lẽ có thể ăn tươi nuốt sống Lục Xuyên: “Hắn thích bóng rổ, nhưng bây giờ về cơ bản không còn chơi nữa.”

Kim Hạ nhớ trong lòng, còn nói: “Bây giờ dạ dày anh ấy không tốt, chắc chỉ có thể ăn cháo, không biết anh ấy thích ăn cái gì nhẹ bụng, có thể thay cho cháo.”

Trầm Dục lắc đầu: “Khẩu vị hắn rất kén, thích cay, cho nên đồ ăn hắn thích ăn bây giờ đều không thích hợp để ăn, cô không cần kích thích tính thèm ăn cúa hắn, như là hạt tiêu, ớt linh tinh, bỏ chút ít vào cháo là được.”

Kim Hạ gật đầu: “Bây giờ anh ấy đang ở phòng bệnh trừ xem ti vi cũng không còn gì khác để giết thời gian, bác sĩ Trầm, anh có tạp chí hoặc là sách báo gì anh ấy có thể xem không?”

Trầm Dục nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Nơi này của tôi toàn sách báo y học, cô có thể ra cửa hàng sách báo trước bệnh viện mua vài tờ báo tình hình chính trị đương thời, tạp chí có thể mua tạp chí số, hắn thích cái này. À đúng rồi, tôi có hộp cờ nhảy, cô có thể đem về chơi.”

Kim Hạ cười cảm ơn với anh ta: “Cảm ơn bác sĩ Trầm.” Biết chút yêu thích của Lục xuyên, có thể giúp cô hiểu thêm về người này, với cô mà nói, có lợi không có hại.

*

Khi Lục Xuyên tỉnh lại, Kim Hạ đang ngồi ở trên ghế dựa, dùng đùi anh làm giá sách, lại cầm quyển sách ở trước mặt xem, anh hơi động cái: “Đang xem cái gì?”

Kim Hạ lấy lại tinh thần, đóng sách lại để sang một bên: “Chỉ là sách xây dựng, không lâu nữa sẽ có kỳ thi, đang chạy nước rút.”

Lục Xuyên duỗi chân đứng dậy: “Không phải có thời hạn hai năm sao? Không cần lo lắng.”

Kim Hạ nâng giường đứng lên, cho anh dựa vào: “Chuẩn bị sớm một chút vẫn tốt hơn, vạn nhất lần này thi không qua, sang năm còn cơ hội thi lại.”

Lục Xuyên nhìn nhìn đồng hồ treo trên tường, đã chiều rồi, tuy rằng dạ dày còn hơi đau, nhưng có thể chịu được, anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra Kim Hạ đã rời khỏi giường: “Anh có đói bụng không, có muốn ăn chút cháo không?”

Lục Xuyên bụng cô lỗ hai tiếng, buổi sáng anh chỉ ăn mấy muỗng cháo Trầm Dục rất phản đối, nhậu nhẹt không tốt, Kim Hạ nghe thấy tiếng trong dạ dày anh, không chờ anh trả lời, mở cặp lồng cơm giữ ấm ra đặt ở trên bàn, Lục Xuyên ngồi xuống giường bệnh, cầm lấy thìa cháo cô đưa qua nếm thử, ừm, cũng được, lần này không có gừng băm.

“Rau muối lần trước em mang từ quê lên còn không?” Lục Xuyên đột nhiên hỏi.

Kim Hạ đứng ở bên cạnh hầu hạ anh, nghe vậy sửng sốt: “Đã ăn hết rồi. Nếu anh thích, lần sau tôi về nhà sẽ mang một ít lên.”

Lục Xuyên không nói gì, cúi đầu chậm rãi ăn cháo, Kim Hạ lấy khăn tay ở trong bao ra đặt vào trong tay anh, đem sách báo cùng tạp chí ra: “Nếu nhàm chán, có thể xem cái này.”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34 end
Phan_gio_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .